Old school Swatch Watches
Chỉ có con đường đất này là
lối duy nhất đi đến nhà ông
Năm. Tôi phải qua bên đó lấy
cái búa rìu. Mới 8 giờ mà trời
đã tối rồi. Tôi đã đi lại con
đường đất này cả ngàn lần
rồi, và thuộc nằm lòng từng
mô đất, cành cây đến ngỏ
quanh khúc quẹo của nó. Tuy
nhiên nhờ ánh trăng lờ mờ,
nên cũng giúp tôi phần nào đi
cho lẹ.
Con đường mòn này đi xuyên
qua nghĩa địa làng và qua
một con mương. Chỉ mười lăm
phút sau là tôi đến nhà ông
Năm. Tôi mượn món đồ rồi
vội vàng bỏ vào cái túi xách
và xin phép ông Năm về cho
sớm.
Khi băng trở qua nghĩa địa
làng thì tôi thấy đàng trước
có bóng người đang làm công
chuyện gì đó bên gốc cây
Bàng. Tôi không thèm để ý là
ai, nên định cuối đầu bước đi
cho nhanh. Nhưng khi bước
ngang qua cây Bàng thì tôi lại
muốn coi hắn là ai mà giờ này
còn làm công chuyện gì. Tôi
liết mắt nhìn kỷ thì đó là một
cô gái khoảng 17 ?18 tuổi. Tôi
đi chậm lại rồi, tiến tới hỏi thử
coi có quen không, hay tôi có
giúp được gì hay không.
- Cô em , chiều tối rồi sao còn
làm gì vậy ?
- Em cần mấy nhánh cây này,
nên đang bó lại để mang về,
cũng gần xong rồi.
- Có cần tui giúp không, trời
cũng tối rồi, thôi để tui cột
phụ cho.
Tôi không đợi cô ta trả lời, tôi
đặt cái bao xuống rồi tới cột
phụ cô ta mấy bó nhỏ vô một
bó lớn. Tôi không nhìn cô ta
và không để ý cô ta bận gì.
Khi cột xong bó cây tôi ngẩn
đầu lên nhìn, thì dường như
tôi bị một phép lạ nào đó thu
hút. Cô ta đẹp vô cùng, ban
đêm mà da mặt cô trắng đẹp.
Cô ta bận bộ đồ bà ba mỏng
màu xanh lợt trông vô cùng
khêu gợi. Tôi như bị mất hồn
thì cô ta lên tiếng:
- Cám ơn anh nhé, nhà em gần
đây. Anh phụ em khiêng bó
cây này về nhé?
Tôi làm sao từ chối đây. Đành
trả lời:
- Ô, chuyện nhỏ mà, nặng lắm
để anh khiêng cho. Em cầm cái
túi giùm anh nhé.
Cô ta đi trước dẫn đường.Tôi
lệ kệ vác bó cây lóc cóc theo
sao. Nhờ ánh trăng tôi thấy cô
ta có cái đít qúa đã. Cái mông
đít no tròn vặn vẹo theo mỗi
bước chân của cô. Tôi mãi mê
ngắm mà không để ý là cô ta
đẫn tôi đi lối nào, tôi thấy con
đường hơi lạ lạ. Khoảng 5
phút, thì đến nhà cô ta. Cô
đẩy cửa mời tôi bước vào.
Căn nhà rất là đơn sơ, bình trà
và mấy cái ly để trên một cái
bàn gổ củ kỷ với 2 cái ghế
cũng cũ ở giữa nhà. Cái đi-
văng cũng cũ kê sát tường.
Vài ba món đồ linh tinh trên
nền nhà bằng đất. Cô kéo ghế
mời tôi ngồi rồi đi thẳng vào
trong bếp và nói.
- Anh ngồi chơi 1 chút , để em
nấu chút trà uống cho ấm
bụng.
- Thôi em, anh phải về. Tối rồi,
anh sợ ba má em thứ? giấc.
Để bữa khác anh ghé nhe?.
- Em ở đây có một mình hà,
anh ngồi chơi chút đi rồi về.
Nói xong Cô ta đi vào bếp. Tôi
như bị một cái gì thu hút, nên
ngồi dán chặt xuống ghế,
không nói được tiếng nào. Vài
phút sau cô ta bưng bình trà
nóng đi ra. Tôi nhìn cô ta
sửng sốt và ngạc nhiên tột
độ. Cô ta bận cái áo ngủ dài
tới chân, cái áo màu trắng
toát và mõng manh đến nỗi
tôi có thể thấy cả. Da thịt cô
ta trắng một cách kỳ diệu, cặp
ngực thì to tròn nở nang,
căng tràn sức sống vung cao
dưới làn áo. Tự nhiên tôi nhớ
đến những chuyện huyền
thoại nói về các cô người
thiểu số sống trong rừng,
thường hay bắt cóc thanh
niên người Kinh về để thỏa
mãn dục vọng rồi giết chết.
Tôi cảm thấy sợ. Cô ta dâng
cho tôi tách trà va nói.
- Uống trà đi anh cho ấm
bụng.
- Ờ để anh uống?
Tôi lấy lại bình tỉnh nhìn cho
kỷ cô ta. Cô ta rất là hiền, đẹp
lại dễ thương nữa. Không có
lý nào cô ta là yêu ma sơn nữ
gì đâu. Để cho chắn chắn khi
đón nhận tách tra , tôi cố tình
cầ? lấy tay cô ta. Tay cô ta
mát rượi và mềm mại vô
cùng, tự nhiên tôi có cảm giác
nhột nhột trong người. Tôi
thấy an tâm phần nào. Tôi
cầm tay cô ta mà quên buông
ra. Cô ta mĩm cười nói.
- Í , anh bỏ tay em ra chứ?
- Ô, xin lỗi em nhe, anh quên.
- Thôi được, không có chi đâu.
Cô ta ngồi đối diện tôi, cầm
quyễn sách coi, lâu lâu lại nhìn
tôi rồi cười. Tôi nữa thì muốn
xin phép về, nữa thì muốn
nán ở lại vì thân thể cô ta bốc
cháy qúa. Tôi nhìn dáo dác căn
nhà, hỏi bâng quơ vài câu cho
đỡ tẻ nhạc. Cô ta thì cũng trả
lời bẻn lẻn thôi. Qua vài câu
hỏi tôi được biết cô ta tên là
Lê Thị Trung Trinh, 19 tuổi con
gái ông Hội Đồng quận Cái
Bầu. Vì chuyện tình duyên nan
giải nên cô ta mới dọn về ở
chổ này hơn 6 tháng nay.